Đăng Nhập
Latest topics
» THÔNG BÁO MỞ LẠI DIỄN ĐÀNby poke288 Sun Oct 23, 2011 11:30 pm
» Có nên mổ laser khi bị cận thị?
by KID1412 Thu Oct 21, 2010 11:19 pm
» Lại vấn đề về interview
by KID1412 Sat Oct 16, 2010 4:54 pm
» Bắp tím ngừa ung thư
by KID1412 Fri Oct 15, 2010 12:12 am
» Vai trò to lớn của công nghệ tổ hợp gen nhân tạo
by chenwuhai Thu Oct 14, 2010 5:52 pm
» Vài hình ảnh lũ lụt ở Miền Trung
by KID1412 Wed Oct 13, 2010 11:04 pm
» Máy tính khủng cách đây 30 năm
by kakaecust Sat Oct 09, 2010 12:15 pm
» Tiếng anh học thuật...
by kakaecust Sat Oct 09, 2010 12:06 pm
Đi tìm tình yêu
Trang 1 trong tổng số 1 trang
07102009
Đi tìm tình yêu
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đến giờ chưa thấy
Nửa của tôi ơi - em là ai vậy ?
Sao để anh tìm, tìm mãi tên em
Chiều dần buông thành phố vào đêm
Sân cỏ đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ chưa từng biết
Nửa của mình hay nửa của ai
Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Nếu không có em tôi đành sống vậy
Không nhặt nửa của ai làm nửa của mình
Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào của mình đâu
Không phải của mình, chẳng phải nửa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Và đúng và sai trong tìm nửa của mình
Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có lẽ trên đời này đâu đó
Em cũng đi tìm tôi như thế
Chỉ có điều ta chưa nhận ra nhau.
Nhưng tìm mãi đến giờ chưa thấy
Nửa của tôi ơi - em là ai vậy ?
Sao để anh tìm, tìm mãi tên em
Chiều dần buông thành phố vào đêm
Sân cỏ đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ chưa từng biết
Nửa của mình hay nửa của ai
Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Nếu không có em tôi đành sống vậy
Không nhặt nửa của ai làm nửa của mình
Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào của mình đâu
Không phải của mình, chẳng phải nửa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Và đúng và sai trong tìm nửa của mình
Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có lẽ trên đời này đâu đó
Em cũng đi tìm tôi như thế
Chỉ có điều ta chưa nhận ra nhau.
Được sửa bởi Tu Ngoc Truong ngày Wed Apr 07, 2010 8:35 pm; sửa lần 3.
Tu Ngoc Truong- Tổng số bài gửi : 190
Điểm cống hiến : 269
Join date : 30/09/2009
Age : 40
Đến từ : Hanoi capital
Đi tìm tình yêu :: Comments
Re: Đi tìm tình yêu
wow, hôm nay bác Tu Ngoc Truong chúng ta lãng mạng quá nhỉ, có phải lời của bài thơ là tâm trạng của bác không dzậy
Em cũng có một bài thơ post lên cho các bác cùng thưởng thức, có tựa là "bài thơ đôi dép"
Em cũng có một bài thơ post lên cho các bác cùng thưởng thức, có tựa là "bài thơ đôi dép"
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
2 bác văn chương lai láng quá! Thật là ngưỡng mộ
Bác Bình kiếm đâu ra bài thơ hay thế Chắc là viết "Email tình" nhiều rồi phải không?
Bác Bình kiếm đâu ra bài thơ hay thế Chắc là viết "Email tình" nhiều rồi phải không?
ngày nay người ta có '' e-mail, e-books, e-learning, e-shop,..." nên trong hoàn cảnh này có lẽ sẽ có thêm một từ mới là " e-thơ tình' - e-verse
Thơ tình toán học
(Sưu tầm)
Em như ẩn số phương trình
Anh tìm...em cứ ẩn mình nơi nao ?
Đau đầu bậc thấp, bậc cao
Hết bao giấy nháp mà nào có ra !
Khó hơn căn thức, lô ga
Lũy thừa, mũ hóa thế mà chẳng xong
Đặt thêm ẩn phụ long đong
Giải thẳng thì vướng, giải vòng thì lâu
Trải qua bao cuộc bể dâu
Dấu bằng nho nhỏ nhịp cầu chênh vênh
Biểu thức lên thác xuống ghềnh
Bao nhiêu biến đổi bồng bềnh suốt đêm
Bớt đi rồi lại cộng thêm
Gian nan đá cứng chân mềm là đây
Tưởng tìm em để cho khuây
Ai ngờ rắc rối chất đầy trong anh
Newton, Viét chẳng thành
Cauchy áp dụng loanh quanh mấy lần
Đành mong trời đất xoay vần
Cho anh ý tưởng để lần ra em !
(Sưu tầm)
Em như ẩn số phương trình
Anh tìm...em cứ ẩn mình nơi nao ?
Đau đầu bậc thấp, bậc cao
Hết bao giấy nháp mà nào có ra !
Khó hơn căn thức, lô ga
Lũy thừa, mũ hóa thế mà chẳng xong
Đặt thêm ẩn phụ long đong
Giải thẳng thì vướng, giải vòng thì lâu
Trải qua bao cuộc bể dâu
Dấu bằng nho nhỏ nhịp cầu chênh vênh
Biểu thức lên thác xuống ghềnh
Bao nhiêu biến đổi bồng bềnh suốt đêm
Bớt đi rồi lại cộng thêm
Gian nan đá cứng chân mềm là đây
Tưởng tìm em để cho khuây
Ai ngờ rắc rối chất đầy trong anh
Newton, Viét chẳng thành
Cauchy áp dụng loanh quanh mấy lần
Đành mong trời đất xoay vần
Cho anh ý tưởng để lần ra em !
Cô gái Mùa Thu
(Dân trí) - Cô gái của tôi cũng như cái nắng đầu thu khi vẫn vương vấn cái không khí mùa hạ, cái nắng tưởng như dịu dàng nhưng chói chang đã đốt cháy da tôi những ngày rong ruổi dưới cái nắng thu tháng 8...
Một cô gái sinh ra trong mùa thu, mang cái tên rất thu và có một tính cách đặc trưng của mùa thu. Người ta nói cái tên của một người luôn luôn theo một cách huyền bí nào đó thể hiện rất rõ cái hồn của người ấy, cô gái ấy cũng thế, chỉ riêng những cái tên của cô ấy thôi cũng đã khiến tư tưởng tôi vẽ lên một bức tranh giản dị, chất phác nhưng yên vui, đầm ấm và mọi người đều yêu thương lẫn nhau, cho dù theo một kiểu rất kỳ cục.
Nghĩ về cái tên của cô gái ấy, tôi chỉ có thể nghĩ ngay đến một vùng quê ven Hà Nội nơi có những đồng lúa chín vàng, trồng dọc hai bên bờ sông, có gió thổi mát lộng, một không gian to lớn, nước chảy lững lờ, mây trôi chậm rãi. Cả cái không gian hùng vĩ nhưng giản dị và bình yên ấy được đặt trong nền tranh với màu xanh nhạt của trời, mầu nâu vàng của dòng sông chứa đầy tôm cá lẫn phù sa, có màu vàng rộm của lúa, có màu nâu đỏ của đất, màu xanh non mươn mướt của tre, của cỏ và có màu trắng của tôi.
Thật kì cục khi giữa cái không gian đầy màu sắc ấy, tôi lại muốn được mặc toàn màu trắng, có lẽ để tôi không bị cái không gian ấy hút mất, có lẽ để tôi được thỏa chí lăn lộn trong không gian ấy rồi màu trắng tôi mặc sẽ được quyện với màu nâu đỏ của đất, màu vàng của lúa, màu xanh của cỏ và để tôi được là một phần trong bức tranh chứa đựng cái khối yên bình hoàn hảo ấy.
Tôi nghĩ đến cô ấy, tôi ngửi thấy mùi sen thơm, mùi tre mát, mùi nồng nồng của cỏ mới cắt và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa. Rồi tôi ngửi thấy mùi Cốm xào đường mà bà tôi hay làm, bà thương chị em tôi, bà thương mẹ tôi, bà thương hết. Bà đã 80 tuổi hơn rồi nhưng vẫn hàng tuần đi chợ chọn mua Cốm thơm Cốm dẻo về hì hà hì hụi xào xào quấy quấy để làm thành đĩa quà vặt đậm chất Hà Nội xưa chứa đầy tình yêu thương gửi đến người con gái đã quá cố và cho đứa cháu tha phương, yêu bà nhưng một năm chỉ về thăm bà được nhiều nhất là hai lần. Hà Nội, món ăn quà vặt của bà tôi và tên của cô ấy, ba điều tưởng chừng chả liên quan đến nhau, nhưng đến khi chúng kết lại thành một mối thì mắt tôi dần mờ đi theo làn nước.
Hà Nội thu đẹp thật, Hà Nội thu dịu dàng thật, đấy là người ta nói, còn với tôi thu Hà Nội cũng gai góc không kém các mùa khác, giống như cô gái của tôi, cả một khối cuồng nhiệt lèn ép trong một thân thể nhỏ bé với vẻ bên ngoài: đẹp, hiền hòa và yên ả. Cô gái của tôi cũng như cái nắng đầu thu khi vẫn vương vấn cái không khí mùa hạ, cái nắng tưởng như dịu dàng nhưng chói chang đã đốt cháy da tôi những ngày rong ruổi dưới cái nắng thu tháng 8. Và không có gió. Nhưng phải thành thật với lòng mình rằng đó là cái nắng chói chang rất dễ chịu.
Cô gái của tôi cũng hiền hòa đáng yêu như cái không khí thu tháng 9, nắng vàng và gió mát khiến con người tôi lúc nào cũng phơi phới, chỉ muốn yêu, muốn yêu lắm, muốn yêu để tặng hết những điều lãng mạn thầm kín đã được lên kế hoạch sẵn ở trong đầu và chỉ để dành riêng cho người mình yêu. Chỉ để dành cho người mình yêu lắm, vì đó là một cảm giác rất dễ chịu.
Cô gái của tôi cũng như gió thu giao mùa khi đông chớm đến, không mát mẻ cũng chẳng hẳn lạnh lẽo, nó se se lành lạnh và khiến mọi người lúc nào cũng bận rộn với suy nghĩ “thế nào đây nhỉ, mặc một áo sẽ lạnh nhưng mặc hai áo sẽ nóng”. Cái suy nghĩ ấy nó không thể khiến người ta tức giận đùng đùng nhưng lúc nào cũng vương trong người ta một sự băn khoăn liệu mình làm thế này hay mình nên làm thế kia, vô cùng băn khoăn nhưng không thể có lời giải đáp, chỉ có thể ra đường và để bản thân trải nghiệm xem nó sẽ nóng hay lạnh mà thôi.
Nhưng phải nói thật với lòng mình rằng cái sự băn khoăn ấy cũng rất dễ chịu vì nó bắt nguồn từ cái tính cách rất đáng yêu của mùa thu, giống như con gái Hà Nội, thu Hà Nội cũng nhõng nhẽo lắm cơ, khổ lắm thay cho những lãng tử đã trót đem lòng yêu mùa thu Hà Nội, đấy là người ta nói thế, còn với những lãng tử ấy, có chắc đã là khổ hay không?
Nhắc đến mùa thu, người ta chỉ yêu mùa thu đẹp lắm có nắng dịu, gió mát, lá vàng, mùi hoa sữa và những câu chuyện tình yêu. Còn tôi, tôi cũng yêu những điều ấy vậy, nhưng tôi cũng yêu cả mùa thu gắt cuối hạ và mùa thu trầm đầu đông, vì với tôi mùa thu chỉ đẹp khi nó có đầy đủ mọi sắc thái của nó, phải hanh, phải lạnh, phải khó chịu, phải ảm đạm thì tôi mới có thể biết yêu và trân trọng mùa thu khi nó hiền hòa dịu dàng nhất, thu tháng 9, mùa Cốm xanh, mùa hoa sữa và mùa để bắt đầu một tình yêu.
(Dân trí) - Cô gái của tôi cũng như cái nắng đầu thu khi vẫn vương vấn cái không khí mùa hạ, cái nắng tưởng như dịu dàng nhưng chói chang đã đốt cháy da tôi những ngày rong ruổi dưới cái nắng thu tháng 8...
Một cô gái sinh ra trong mùa thu, mang cái tên rất thu và có một tính cách đặc trưng của mùa thu. Người ta nói cái tên của một người luôn luôn theo một cách huyền bí nào đó thể hiện rất rõ cái hồn của người ấy, cô gái ấy cũng thế, chỉ riêng những cái tên của cô ấy thôi cũng đã khiến tư tưởng tôi vẽ lên một bức tranh giản dị, chất phác nhưng yên vui, đầm ấm và mọi người đều yêu thương lẫn nhau, cho dù theo một kiểu rất kỳ cục.
Nghĩ về cái tên của cô gái ấy, tôi chỉ có thể nghĩ ngay đến một vùng quê ven Hà Nội nơi có những đồng lúa chín vàng, trồng dọc hai bên bờ sông, có gió thổi mát lộng, một không gian to lớn, nước chảy lững lờ, mây trôi chậm rãi. Cả cái không gian hùng vĩ nhưng giản dị và bình yên ấy được đặt trong nền tranh với màu xanh nhạt của trời, mầu nâu vàng của dòng sông chứa đầy tôm cá lẫn phù sa, có màu vàng rộm của lúa, có màu nâu đỏ của đất, màu xanh non mươn mướt của tre, của cỏ và có màu trắng của tôi.
Thật kì cục khi giữa cái không gian đầy màu sắc ấy, tôi lại muốn được mặc toàn màu trắng, có lẽ để tôi không bị cái không gian ấy hút mất, có lẽ để tôi được thỏa chí lăn lộn trong không gian ấy rồi màu trắng tôi mặc sẽ được quyện với màu nâu đỏ của đất, màu vàng của lúa, màu xanh của cỏ và để tôi được là một phần trong bức tranh chứa đựng cái khối yên bình hoàn hảo ấy.
Tôi nghĩ đến cô ấy, tôi ngửi thấy mùi sen thơm, mùi tre mát, mùi nồng nồng của cỏ mới cắt và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa. Rồi tôi ngửi thấy mùi Cốm xào đường mà bà tôi hay làm, bà thương chị em tôi, bà thương mẹ tôi, bà thương hết. Bà đã 80 tuổi hơn rồi nhưng vẫn hàng tuần đi chợ chọn mua Cốm thơm Cốm dẻo về hì hà hì hụi xào xào quấy quấy để làm thành đĩa quà vặt đậm chất Hà Nội xưa chứa đầy tình yêu thương gửi đến người con gái đã quá cố và cho đứa cháu tha phương, yêu bà nhưng một năm chỉ về thăm bà được nhiều nhất là hai lần. Hà Nội, món ăn quà vặt của bà tôi và tên của cô ấy, ba điều tưởng chừng chả liên quan đến nhau, nhưng đến khi chúng kết lại thành một mối thì mắt tôi dần mờ đi theo làn nước.
Hà Nội thu đẹp thật, Hà Nội thu dịu dàng thật, đấy là người ta nói, còn với tôi thu Hà Nội cũng gai góc không kém các mùa khác, giống như cô gái của tôi, cả một khối cuồng nhiệt lèn ép trong một thân thể nhỏ bé với vẻ bên ngoài: đẹp, hiền hòa và yên ả. Cô gái của tôi cũng như cái nắng đầu thu khi vẫn vương vấn cái không khí mùa hạ, cái nắng tưởng như dịu dàng nhưng chói chang đã đốt cháy da tôi những ngày rong ruổi dưới cái nắng thu tháng 8. Và không có gió. Nhưng phải thành thật với lòng mình rằng đó là cái nắng chói chang rất dễ chịu.
Cô gái của tôi cũng hiền hòa đáng yêu như cái không khí thu tháng 9, nắng vàng và gió mát khiến con người tôi lúc nào cũng phơi phới, chỉ muốn yêu, muốn yêu lắm, muốn yêu để tặng hết những điều lãng mạn thầm kín đã được lên kế hoạch sẵn ở trong đầu và chỉ để dành riêng cho người mình yêu. Chỉ để dành cho người mình yêu lắm, vì đó là một cảm giác rất dễ chịu.
Cô gái của tôi cũng như gió thu giao mùa khi đông chớm đến, không mát mẻ cũng chẳng hẳn lạnh lẽo, nó se se lành lạnh và khiến mọi người lúc nào cũng bận rộn với suy nghĩ “thế nào đây nhỉ, mặc một áo sẽ lạnh nhưng mặc hai áo sẽ nóng”. Cái suy nghĩ ấy nó không thể khiến người ta tức giận đùng đùng nhưng lúc nào cũng vương trong người ta một sự băn khoăn liệu mình làm thế này hay mình nên làm thế kia, vô cùng băn khoăn nhưng không thể có lời giải đáp, chỉ có thể ra đường và để bản thân trải nghiệm xem nó sẽ nóng hay lạnh mà thôi.
Nhưng phải nói thật với lòng mình rằng cái sự băn khoăn ấy cũng rất dễ chịu vì nó bắt nguồn từ cái tính cách rất đáng yêu của mùa thu, giống như con gái Hà Nội, thu Hà Nội cũng nhõng nhẽo lắm cơ, khổ lắm thay cho những lãng tử đã trót đem lòng yêu mùa thu Hà Nội, đấy là người ta nói thế, còn với những lãng tử ấy, có chắc đã là khổ hay không?
Nhắc đến mùa thu, người ta chỉ yêu mùa thu đẹp lắm có nắng dịu, gió mát, lá vàng, mùi hoa sữa và những câu chuyện tình yêu. Còn tôi, tôi cũng yêu những điều ấy vậy, nhưng tôi cũng yêu cả mùa thu gắt cuối hạ và mùa thu trầm đầu đông, vì với tôi mùa thu chỉ đẹp khi nó có đầy đủ mọi sắc thái của nó, phải hanh, phải lạnh, phải khó chịu, phải ảm đạm thì tôi mới có thể biết yêu và trân trọng mùa thu khi nó hiền hòa dịu dàng nhất, thu tháng 9, mùa Cốm xanh, mùa hoa sữa và mùa để bắt đầu một tình yêu.
Nhân dịp bác b~i~n~h~ kể chuyện về đôi dép mình cũng tặng lại bác truyện này:
Có một cô gái vừa đi hưởng tuần trăng mật về, về đến nhà chân trái gặp chân phải liền nói: hình như cả tháng nay mình không gặp nhau rồi nhỉ, nhớ bạn quá. Chân phải nói: uh mình cũng nhớ bạn nữa, mấy này nay có hai thằng vô duyên nào cứ xen vào giữa hai đứa mình tức thật. hihi
Có một cô gái vừa đi hưởng tuần trăng mật về, về đến nhà chân trái gặp chân phải liền nói: hình như cả tháng nay mình không gặp nhau rồi nhỉ, nhớ bạn quá. Chân phải nói: uh mình cũng nhớ bạn nữa, mấy này nay có hai thằng vô duyên nào cứ xen vào giữa hai đứa mình tức thật. hihi
kakaecust đã viết:Nhân dịp bác b~i~n~h~ kể chuyện về đôi dép mình cũng tặng lại bác truyện này:
Có một cô gái vừa đi hưởng tuần trăng mật về, về đến nhà chân trái gặp chân phải liền nói: hình như cả tháng nay mình không gặp nhau rồi nhỉ, nhớ bạn quá. Chân phải nói: uh mình cũng nhớ bạn nữa, mấy này nay có hai thằng vô duyên nào cứ xen vào giữa hai đứa mình tức thật. hihi
Bac kakaecust ... em pó tay ...
kakaecust đã viết:Nhân dịp bác b~i~n~h~ kể chuyện về đôi dép mình cũng tặng lại bác truyện này:
Có một cô gái vừa đi hưởng tuần trăng mật về, về đến nhà chân trái gặp chân phải liền nói: hình như cả tháng nay mình không gặp nhau rồi nhỉ, nhớ bạn quá. Chân phải nói: uh mình cũng nhớ bạn nữa, mấy này nay có hai thằng vô duyên nào cứ xen vào giữa hai đứa mình tức thật. hihi
bó chân luôn...
Similar topics
» Máy tính khủng cách đây 30 năm
» Những cô gái xinh đẹp sinh ra từ máy tính
» Tính cách theo 12 cung hoàng đạo!
» SpeedCrunch 0.11.0 Alpha / 0.10.1 – Công cụ tính toán mạnh mẽ và toàn diện
» Những cô gái xinh đẹp sinh ra từ máy tính
» Tính cách theo 12 cung hoàng đạo!
» SpeedCrunch 0.11.0 Alpha / 0.10.1 – Công cụ tính toán mạnh mẽ và toàn diện
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|